Người ta nói tới Đà Lạt như một trào lưu tân thời, rãnh rỗi người ta lại trốn lên Đà Lạt. Chỉ mỗi Đà Lạt không biết trốn đi đâu.Có thể nói, chưa bao giờ “thành phố thư nhàn” lại vướng bận nhiều mối băn khoăn như vậy, cả những lo lắng của người phương xa và cả những nỗi buồn của người con ở lại. Mất đi rừng thông, mất đi những biệt thự cổ kính núp trong những vườn thông tĩnh lặng, những con đường quanh co khúc khuỷu, cái tĩnh lặng của sớm mai, cái hoang vu của núi rừng Đà Lạt rồi sẽ chẳng còn gì
Ngày nay các hàng quán sang trọng mọc lên như nấm để phục vụ khách du lịch khắp nơi đổ về nơi đây. Nó phần nào lấn chiếm và làm lu mờ đi hình ảnh xưa cũ nhưng vẫn còn đó những quán cà phê vỉa hè đúng nghĩa, những vị khách co ro trong bộ quần áo dày cộm ngồi đọc báo và đón những ánh bình minh trong lành.
Người ở xa trách người Đà Lạt không giữ gìn miền đất này mà chỉ quan tâm thu lợi kinh tế, người Đà Lạt lại trách “người tứ xứ đến rồi xây dựng, xẻ đôi Đà Lạt của chúng tôi ra, các nhà đầu tư bỏ tiền thu lợi nhuận từ Đà Lạt, và những người đến Đà Lạt chơi mà không có ý thức”...
"Đà Lạt sẽ vẫn phải phát triển trong xu thế tất yếu của đất nước và thế giới cũng như từ lực đẩy của thị trường. Tuy nhiên, phát triển theo hướng đi nào cho đúng và bền vững thì đó là trách nhiệm và lựa chọn của con người. Chúng ta đang lấy đi của Đà Lạt một nỗi buồn, và gieo nỗi buồn ấy vào lo lắng của vạn người yêu Đà Lạt
Super Power Coffee .
Bài viết sử dụng hình ảnh của facbooker Nguyễn Hiếu